Ngu Thanh Nhàn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Phong Liên Thành. Trong giây lát, vẻ mặt của Phong Liên Thành có hơi mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã bị anh ta che giấu: “Đúng là thần kì thật. Nhàn Nhàn, em đã đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra chưa? Bác sĩ nói sao?”
Phong Liên Thành cầm tay của Tiểu Bách Tuế, đứa bé tầm này thích nhất là cầm nắm lấy đồ vật linh tinh, tay anh ta bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm chặt lấy.
“Đi rồi, tôi đã đưa con đi kiểm tra toàn thân rồi. Chụp X quang gì đó cũng là hết cả, kết quả kiểm tra có rất nhanh, nói đứa bé không sao cả, rất khỏe mạnh.”
“Nói đến đây, anh phải đưa cho tôi chút tiền nữa đấy. Tôi đưa con đến bệnh viện làm kiểm tra hết mấy chục đồng rồi, số tiền đó tôi còn đang phải vay mẹ đấy, tôi phải trả lại.”
Phong Liên Thành rời mắt khỏi đứa bé, nhìn Ngu Thanh Nhàn bằng ánh mắt kinh ngạc: “Em không có tiền ư? Không phải lúc Bách Tuế vừa sinh ra anh đưa cho em một trăm đồng ư? Em tiêu gì mà hết nhanh thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây