Goá phụ Quách không khỏi than thở: “Năm con bốn tuổi bị bệnh nặng, cha con không có lấy một xu, mẹ vay của nhà bà ngoại con đều không đủ. Cha con là kẻ vô tâm, không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì.”
Nhớ tới chuyện này, goá phụ Quách vẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ ở bệnh viện chăm sóc con, bảo ông ta trở về quyên góp tiền, số tiền ông ta quyên góp được không hề cho con lấy một xu, đều mang đến quán rượu uống rượu. Nhìn thấy con sắp không ổn, bác con tới, ông ấy chạy trước chạy sau làm thủ tục cho con, còn trả viện phí cho con. Con có thể sống sót, tất cả là nhờ có ông ấy.”
Chuyện này Quách Hải Bình thường nghe goá phụ Quách nói, trước kia mỗi lần nghe về nó, anh ta đều nhớ tới công ơn của Quách Chấn Đông, nhưng bây giờ, anh ta lại chỉ cảm thấy Quách Chấn Đông không hề có ý tốt.
“Mẹ và bác con vốn cũng không có gì. Sau đó con khỏi bệnh không bao lâu, cha con lại uống nhiều, đánh mẹ ngã xuống đất đến mức bò không dậy nổi, nếu không phải bác của con đúng lúc tới đây, có lẽ mẹ cũng không còn nữa.”
Goá phụ Quách nghĩ, ơn cứu con cộng thêm ơn cứu mạng, bà ta sa ngã cũng là chuyện bình thường, đúng lúc Quách Chấn Đông cũng có ý với bà ta, nên hai người họ đến với nhau cũng là chuyện bình thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây