Trong một tháng này cô ta đã có thể ngẩng đầu ưỡn ngực trước mặt đám thanh niên trí thức rồi. Cũng bởi vì chuyện này mà đám người La Tân Lan không ít lần lén mắng cô ta coi thường người khác.
Khương Vĩnh Minh giơ tờ danh sách trong tay lên: “Chúng tôi đang thống kê lương thực tháng sau, chỉ còn thiếu mỗi của cô thôi.”
Khương Hiểu Điềm ồ lên một tiếng rồi mới nói: “Tôi quên nói với mọi người, tháng này tôi không ăn với mọi người nữa, tôi và mẹ của Quách Hải Bình đã bàn bạc rồi, về sau tôi sẽ ăn ở nhà bọn họ.”
Khương Hiểu Điềm nói xong lại liếc mắt nhìn Ngu Thanh Nhàn một cái, cô ta nở nụ cười khiêu khích, sau đó lùi về phía sau đóng cửa phòng lại.
Cái nụ cười khiêu khích kia vô cùng chói mắt, Ngu Thanh Nhàn hy vọng một thời gian nữa Khương Hiểu Điềm vẫn có thể cười sán lạn giống như hôm nay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây