Khương Hiểu Điềm còn muốn nói gì đó, bà Hà đã ngẩng đầu nhìn trời rồi ôi một tiếng: “Trời sắp mưa rồi, mau cào thóc đi.”
Đám người Ngu Thanh Nhàn nghe thấy thế cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy phía chân trời có một đám mây tối đen như mực, mọi người vội vàng cầm cào cầm chổi bắt đầu bận rộn.
Mọi người vội vội vàng vàng, chờ đến khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống, thóc đã được đám người Ngu Thanh Nhàn xúc hết vào bì rồi, việc tiếp theo chỉ cần cầm tấm bạt đậy kín lại nữa là xong.
Dùng tảng đá to để đè chân bạt, Ngu Thanh Nhàn quay đầu lại, không biết Khương Hiểu Điềm đã rời đi từ bao giờ rồi.
Lúc này thím Đỗ cũng mới nhớ đến cô ta, quyết định nên nay sau khi về nhà sẽ kể với lão Đỗ chuyện của cái cô thanh niên trí thức họ Khương này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây