Ở thời đại này, thanh niên trí thức muốn trở về thành phố là chuyện quá khó khăn, cha mẹ của Khương Hiểu Điềm chính chủ còn không có năng lực gì nữa chứ, lại không yêu thương cô ấy, cô ta mà muốn dựa vào nhà mẹ đẻ của cô ấy thì đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Gả cho một người không phải thanh niên trí thức thì cũng không có gì, nhưng trong sách viết, người đàn ông kia không phải người tốt lành gì cả, hút thuốc uống rượu đều biết, còn không biết thương người. Nào có giống như Quách Hải Bình, ngay cả Ngu Thanh Nhàn đến tháng vào ngày nào, anh ta cũng còn nhớ rõ ràng.
Ý tưởng cả đời không lấy chồng mà chờ kỳ thi đại học mở trở lại cũng không ổn lắm. Thành tích đời trước của Khương Hiểu Điềm cũng chỉ tàm tạm, ngay cả đại học loại hai cũng không đỗ, mà chỉ là một trường đại học bình thường.
Học hành mười mấy năm rồi, bây giờ Khương Hiểu Điềm chỉ cần nhìn thấy sách là đau đầu. Hơn nữa, cô ta cũng không muốn xuống ruộng làm việc nhà nông, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy khổ rồi.
Càng nghĩ, cô ta càng cảm thấy chỉ có gả cho Quách Hải Bình là thích hợp nhất. Ít nhất anh ta cũng còn có tiền lương, cho dù cô ta không làm ruộng thì cũng có ăn có uống. Cô ta chỉ cần ngoan ngoãn ở nhà đợi Quách Hải Bình, chờ mười năm sau anh ta xuất ngũ, để trở thành phu nhân giàu có nhất là được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây