Từ sau khi bị hệ thống trói buộc, người Ngu Thanh Nhàn lo lắng nhất chính là cha mẹ cô. Cha mẹ cô yêu thương, cưng chiều cô như thế, cô xảy ra chuyện, họ sẽ đau lòng đến mức nào cơ chứ?
“Họ khỏe lắm, họ đã trừng phạt tên nhóc trộm bí cảnh kia thật nặng, còn bảo tồn thân thể của em giữa băng tuyết vạn năm, sau đó thì đi tìm phương pháp để gọi em quay về.”
Ngu Thanh Nhàn nhấp một ngụm trà nóng, ừ một tiếng.
Hai người lại rơi vào im lặng. Ngu Thanh Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Hàn Dục: “Tôi nên xưng hô với anh thế nào cho đúng đây? Thanh Minh Tử? Tạ Uẩn? Hàn Dục? Hay là một cái tên khác?”
Hàn Dục lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau: “Đó đều là anh mà, gọi thế nào thì tùy em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây