“Cho nên đây là câu chuyện về tình yêu mất hết tam quan à? Nguyên thân đã thảm như thế rồi, bị hủy hoại cả đời còn chưa tính, cuối cùng còn phải dùng sinh mạng của mình để góp một viên gạch cho tình yêu của bọn họ ư? Ngươi nói cho ta biết đây là loại nam nữ chính gì thế hả? Sách đã lệch lạc đến mức độ này rồi, sao vẫn có người đọc thế?”
Hệ thống trốn ở trong không gian mà lạnh đến run rẩy: “Ký chủ, đây là cổ tảo văn. Cổ tảo văn là văn học mạng đời đầu ấy, khi đó độc giả chỉ cần có sách mà đọc là được rồi, vốn không để ý đến vấn đề đạo đức, pháp luật gì đó.”
Ngu Thanh Nhàn ồ một tiếng, trong khoảng thời gian này hệ thống đã chịu đủ ánh mắt lạnh lẽo của Ngu Thanh Nhàn rồi, thấy thế thì khóc rống lên. Nó chỉ là một bé cưng vừa xuất xưởng không bao lâu thôi mà, sao lại gặp phải một kí chủ đáng sợ đến mức này cơ chứ.
Hệ thống càng nghĩ thì càng tủi thân, lại khóc rống lên.
Ngu Thanh Nhàn xoa xoa trán: “Được rồi, được rồi. Ta có trách ngươi đâu, được rồi, ngươi cứ về tiếp tục xem ti vi, đọc tiểu thuyết của ngươi đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây