“Ngay cả quần áo của cô cũng là chị dâu cô giặt cho đấy. Cô đi ra ngoài hỏi một chút xem, có nhà nào mà chị dâu còn phải giúp em dâu giặt quần lót không hả? Cô muốn giao tiền lương hàng tháng cho nhà mẹ đẻ cô, nhà chúng tôi cũng không dựa vào chút tiền đó của cô để sống qua ngày, nên chúng tôi có ra ngoài bàn tán cô một lời nào chưa?”
“Lúc Kiến Thành mất, chúng tôi hỏi cô có muốn tái giá không, cô thề với trời là không, cô sẽ nuôi lớn cốt nhục của Kiến Thành nhà chúng tôi. Vì để hai người các cô sống khá giả một chút, tôi với cha Kiến Thành ngay cả tiền trợ cấp cũng chưa sờ vào đâu, đều cho cô tất.”
“Lúc còn sống Kiến Thành nhà chúng tôi có cấp bậc cao, lại hi sinh vì quốc gia nên tiền trợ cấp của nó có hai nghìn tám trăm tệ, cộng thêm tiền tiếp viện của bộ đội là ba nghìn hai trăm tệ. Chúng tôi không chia chác một đồng nào cả, đều cho cô tất. Những năm gần đây, cô dùng số tiền này thế nào, nhà họ Đường chúng tôi chưa từng hỏi cô một câu nào.”
“Bây giờ, kết quả cháu gái tôi thi không tốt, nói muốn đi học lại cô lại nói cô không có tiền? Tôi đứng đây muốn hỏi cô một chút, số tiền trợ cấp đó đi đâu hết rồi? Tiền lương của cô đâu rồi? Cô là công nhân chính thức của xưởng nhựa, tiền lương của cô còn không đủ cung cấp cho một học sinh trung học học lại một năm cơ à?”
Mỗi câu chất vấn của bà cụ Đường được đưa ra, sắc mặt của Lý Hải Anh trắng bệch dần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây