Lý Diệu Tông đang ngồi trên giường hút thuốc, nghe thấy thế thì lườm Lý Hải Anh một cái: “Hoảng cái gì? Nó nói em đưa tiền cho anh thì đúng là em đưa tiền cho anh à? Có chứng cứ không? Không có chứng cứ, họ có thể làm gì anh cơ chứ?”
Tiếng gõ cửa bên ngoài càng ngày càng dồn dập: “Muốn chứng cứ gì chứ, số tiền trợ cấp của Đường Kiến Thành tiêu cũng hết luôn rồi. Đấy cũng phải hơn hai nghìn tệ đấy, cho dù em có ăn không ngồi rồi cũng không có cách nào tiêu hết được số tiền ấy đâu.”
Lý Diệu Tông nhìn đứa em gái vô tích sự từ lúc vào cửa đến nay vẫn luôn lải nhải không ngừng kia, trong mắt dần hiện lên tia mất kiên nhẫn: “Được rồi, được rồi, em đi mở cửa đi, anh đi giày xong rồi anh ra.”
Cha mẹ Lý Hải Anh có hai người con trai, làm con gái, từ nhỏ Lý Hải Anh đã được cha mẹ bà ta dạy dỗ là phải nghe lời anh trai rồi, phải giúp anh tra, như thế thì anh trai cũng mới có thể giúp đỡ lại bà ta. Chờ bà ta lập gia đình rồi, anh trai mới có thể làm chỗ dựa cho bà ta được.
Dáng dấp của Lý Hải Anh cũng được coi là xinh đẹp, khi bà ta lớn hơn một chút thì đi ra đi vào cũng không tiện nữa, vì một tên nhóc lưu manh thường đứng trên đường thôn, mỗi lần nhìn thấy bà ta thì đều trêu bà ta một lúc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây