Lô Tú Mẫn nhìn Yến Ninh, nước mắt chị ta vẫn còn vương trên má, vậy mà chị ta lại bật cười: “Tốt quá, tôi còn nghĩ cả đời này cũng không thể gặp lại người ở nơi đó nữa.”
“Đúng rồi, người kia nói, nếu có phụ nữ nào trong thôn chúng ta còn muốn trốn thì đều có thể đi theo, cô ấy có thể dẫn chúng ta ra ngoài.” Yến Ninh nghiêm túc nói với Lô Tú Mẫn.
“Tôi đến thôn này cũng mười sáu năm rồi, ai muốn đi ai không muốn đi tôi đều biết cả, cô yên tâm đi.”
Yễn Ninh ừ một tiếng: “Bốn ngày sau chúng ta sẽ xuất phát.”
Lô Tú Mẫn gật đầu, rồi lại nhìn đứa bé trong ngực đến xuất thần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây