Ngu Thanh Nhàn săm soi nhìn thẳng vào mắt Hạ Văn Tĩnh, Hạ Văn Tĩnh bị cô nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên: “Chị, chị nhìn em như thế làm gì?”
Ngu Thanh Nhàn lắc đầu: “Không có gì, chị phải nghỉ ngơi chút, chiều còn phải làm việc.”
Hạ Văn Tĩnh còn chưa có dịp trút hết những vui sướng trong lòng, nghe Ngu Thanh Nhàn nói thế, sắc mặt có vẻ không vui, phụng phịu ngồi đó chờ Ngu Thanh Nhàn đến dỗ cô ta.
Nếu là Mộc tâm hay Thủy Tâm, có lẽ Ngu Thanh Nhàn cũng đã dỗ dành mấy câu, vì dẫu sao hai cô bé cũng là những bé ngoan đáng yêu, nhưng Hạ Văn Tĩnh thì là thứ gì chứ?
Cô ta xứng sao?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây