Phùng Cương nhấp một ngụm rượu, đã ngà ngà say, ánh mắt mơ màng nhìn Giang Bảo Quốc:
“Ông Giang, tôi thực sự có lỗi với ông, nếu không phải vì thằng con ngu dốt của tôi, thì đã không hại ông đến ngày hôm nay vẫn chưa có con, tôi đây có lỗi với ông.”
Giang Bảo Quốc nhớ đến đứa con bị va chạm mà sẩy, trong lòng không chút đau đớn.
Bào thai đó còn chưa biết trai hay gái, chỉ to bằng hột đậu nành, lấy ra chỉ là một cục máu, không có gì đáng đau xót.
Giang Bảo Quốc ra vẻ thống khổ, ngẩng đầu hớp một ngụm:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây