Ngu Thanh Nhàn nở nụ cười, tiến lên một bước, che mắt anh đi:
“Ôi chao, anh đừng có nhìn em như vậy. Em đã có chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
“Hơn nữa, đây là chính sách quốc gia, không phải là một cá nhân nào đó yêu cầu em giao nộp công thức sản xuất rồi bắt tay kinh doanh với người ta. Đây là chuyện có thể giúp nâng cao đời sống người dân mà, đâu phải chuyện xấu gì?”
“Anh xem, xưởng giấm của em từ đầu đến giờ đã được sáu năm mà quy mô vẫn chỉ có chút xíu như vậy, nếu giao cho nhà nước tới hợp tác kinh doanh sẽ khác hẳn, mở rộng quy mô, hướng tới phát triển vững mạnh, tạo ra lịch sử huy hoàng, những việc này hoàn toàn không phải chỉ là một giấc mộng nha.”
Văn Thanh Yến nhìn Ngu Thanh Nhàn, xác định cô không hề có một chút khiên cưỡng nào, hòn đá tảng nặng nề đè nén trong lòng mấy hôm nay chợt biến mất, đáy lòng tràn đầy cảm động và ấm áp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây