Đường Thư cau mày: “Mùi sữa gì chứ, nói hươu nói vượn.”
Thẩm Việt chậm rãi tới gần, vùi đầu vào cổ Đường Thư hít một hơi, nhìn đôi tai hơi hồng của cô gái, cười nhẹ một tiếng: “Chính là mùi thơm của sữa, không lừa em.”
Tiếp theo anh chậm rãi nói tiếp một câu: “Rất thơm.”
Đường Thư xấu hổ chết đi được, luôn cảm giác Thẩm Việt lừa cô.
Cô lườm anh một cái, trực tiếp quay lưng đi, không để ý tới anh nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây