Ở bệnh viện bên này không tiện, hơn nữa bây giờ đã là ba giờ sáng, quả thật có chút mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi là được rồi, lại mang chút đồ ăn tới cho bọn họ sau.
Thẩm Việt gật đầu, tâm tư đều đặt trên người Đường Thư và đứa nhỏ, cũng không có đi tiễn bọn họ.
Đám người vừa đi, Thẩm Việt liền dời một cái ghế ngồi ở bên giường, lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ trên giường.
Anh vốn định nắm tay Đường Thư, nhưng lại sợ sẽ đánh thức cô, cuối cùng chỉ cách chăn, nhẹ nhàng đắp lên mu bàn tay cô.
Đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, một trận tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng nói chuyện vang lên ở trong gian phòng vốn yên tĩnh
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây