Đường Thư cũng đã tìm hiểu về hai người con của bà ấy, đều học nghệ thuật, sau này khả năng cao sẽ không tham gia vào công ty gia đình, vì vậy cô hy vọng Thẩm Việt có thể bỏ qua những chuyện trước đây, nếu không được thì sau này không qua lại nữa là được.
Thẩm Việt nhướng mày, cười đáp: “Chỉ cần em đừng bắt anh gọi bà ấy là mẹ là được.”
Đường Thư nghe vậy biết anh cũng không còn để tâm chuyện cũ nữa, nhưng vẫn hừ một tiếng: “Anh nói gì vậy? Nếu anh không thích thì em sẽ không mời bà ấy nữa, đỡ cho anh khó xử.”
“Đến ăn bữa cơm mà anh còn không mời nổi sao? Mời chứ!” Thẩm Việt xem đồng hồ, cúi xuống hôn vợ một cái rồi bước vào thang máy: “Anh đi đây, không nói nữa, anh đang vội.”
Thấy anh đã vào thang máy, Đường Thư dặn: “Lái xe cẩn thận, đừng đi nhanh quá.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây