Thẩm Việt ngẩng đầu: “Vậy còn có thể làm bánh ngọt không?”
Đường Thư thấy canh gừng không còn nóng như vừa rồi, liền đẩy tới trước mặt Thẩm Việt, cười tủm tỉm nói: “Có thể, nếu anh muốn ăn, ngày mai tôi sẽ làm cho anh.”
“Được.”
Thẩm Việt nhìn bát canh màu nâu nhạt kia, lấy thìa ra, trực tiếp uống một ngụm lớn.
Tâm tình Thẩm Việt rất tốt, uống hai ngụm canh gừng bình thường rất kháng cự, lười biếng tựa vào ghế dựa trên lưng, giương cằm lên, nói: “Trong túi kia có đồ vật mang cho em đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây