Thẩm Việt quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt rơi vào khăn lông và quần áo mới trong tay Đường Thư, không biết vì sao, tâm tình táo bạo lại nóng nảy kia đột nhiên an định lại.
Đã rất lâu rồi không có người chờ anh ở căn nhà này, thậm chí anh còn không nhớ lần trước là khi nào.
Quá lâu.
Anh cũng chưa từng nghĩ Đường Thư sẽ gọi điện thoại cho mình, đó cũng là lần đầu tiên.
Sau khi gọi điện thoại đó, anh muốn nhanh chóng trở về, trở về thăm cô, hiện tại rốt cuộc thấy được cô, trái tim lơ lửng giữa không trung kia chậm rãi an định lại.
Ánh mắt anh nhu hòa vài phần, nhẹ giọng nói: “Không cần.”
Sau đó nhận lấy quần áo từ tay Đường Thư, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi tắm nước lạnh.”
Bỗng nhiên, Thẩm Việt thân thể cứng đờ, mới phát hiện quần áo Đường Thư mặc trên người có chút quen mắt.
Đường Thư nhận thấy tầm mắt của anh dừng trên quần áo của mình, mở miệng giải thích: “Tôi không mua được quần áo thích hợp, trước hết mặc của anh.”
Thẩm Việt rất cao, áo phông đơn giản này có thể mặc như váy, mặc vào đi ngủ rất thoải mái.
Thẩm Việt nhướng đuôi lông mày lên, thở nhẹ ra một hơi, lẩm bẩm nói: “Mặc đi.”
Đường Thư đối diện với ánh mắt của người đàn ông, cười tủm tỉm nói: “Mau đi tắm rửa, tôi đi nấu canh gừng cho anh, kẻo bị cảm.”
Thẩm Việt vốn định nói không cần phiền phức, nhưng Đường Thư đã đi vào phòng bếp, nụ cười rõ ràng trên khóe môi dường như đang nói rất vui khi anh trở về.
Thẩm Việt suy nghĩ một chút, trực tiếp đi đến miệng giếng, múc một thùng nước, trực tiếp dùng chân đóng cửa gỗ lung lay sắp đổ lại, nhanh nhẹn cởi quần áo ướt đẫm trên người ra, lộ ra đường cong sau lưng cường tráng.
Đường Thư thấy được phía sau lưng Thẩm Việt không có bất kỳ vết thương ứ bầm nào, mới chậm rãi đi vào phòng bếp.
Công việc Thẩm Việt làm luôn cảm thấy không đáng tin cậy, cũng không biết có phải là đánh đánh giết giết hay không, bây giờ nhìn thấy anh không có việc gì trong lòng an tâm hơn một chút.
Nghe tiếng nước chảy róc rách, Đường Thư đặt gừng đã rửa lên thớt trực tiếp cắt thành sợi.
Mấy ngày nay sống một mình, cô đã nâng kỹ năng nhóm lửa của mình lên một tầm cao mà trước đây cô chưa từng chạm tới, chờ khi nồi nóng lên cô đổ gừng sợi vào nồi.
Thêm hai bát nước xong, Đường Thư lại lấy ra mấy quả táo đỏ, tách ra làm hai nửa, bỏ hạt ở giữa, nấu với canh gừng.
Lúc nấu canh, Đường Thư thuận tiện đem bánh ngọt buổi chiều làm hấp cùng, chờ Thẩm Việt từ phòng tắm đi ra, canh gừng cũng nấu xong, hai chén nước nấu thành một chén nước.
Thẩm Việt tóc còn nhỏ nước đi tới, tiếp nhận chén canh trên tay cô, “Để tôi, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Đường Thư mỉm cười: “Tôi không mệt, anh uống nhân lúc còn nóng đi.”
Cô bưng một khối bánh lớn nóng hổi, đi theo sau lưng Thẩm Việt, đi đến nhà chính.
Cô vừa đi vừa đánh giá Thẩm Việt, hỏi: “Không phải anh nói phải mấy ngày nữa mới có thể trở về sao? Làm sao đột nhiên trở về rồi?”
Chạng vạng tối Trang Đại Thành mới tới qua một lần, cũng là nói Thẩm Việt phải qua hai ngày mới có thể trở về, kết quả người này đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà.
Thẩm Việt đặt bát canh lên bàn, tuy không quay đầu lại, nhưng cảm giác được Đường Thư vẫn luôn nhìn mình, liền đưa lưng về phía cô nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không phải em muốn đồ đánh trứng sao? Tôi đã mua về cho em.”
“Nhưng không tìm thấy đồ điện, nói phải đi Dương Thành mới có, liền mua loại bán tự động ấn ép kia, em xem có thể dùng hay không.”
Đường Thư “Úc” một tiếng, còn tưởng rằng Thẩm Việt là biết Đinh Gia Hưng đến gây chuyện mới gấp gáp trở về, thì ra là đem đồ đánh trứng trở về.
Đường Thư bỏ thìa vào bát canh gừng, khuấy vài cái, bình thản nói: “Ồ, không có thì thôi đi.”
Ở thời đại này, đồ điện gia dụng vẫn chưa phổ biến toàn diện, rất nhiều đồ điện nhỏ chỉ có mấy thành phố lớn phát triển mới có thể mua được.
Nhưng mà, cho dù cô mua được đồ đánh trứng, không có lò nướng, thật ra làm bánh kem cũng rất phiền phức.