Đường Đường vui vẻ nhảy lên lưng Thẩm Việt, cười híp mắt nói: “Vậy thì tốt quá! Sau này con sẽ không phải xa cha nữa rồi.”
Thẩm Việt vừa buồn cười vừa bất lực, con bé xem anh là người gì vậy?
Anh không nhịn được xoa đầu con gái: “Nói bậy bạ! Sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”
Hai cha con chưa đùa giỡn được bao lâu thì Đường Thư từ thư phòng đi ra, cau mày: “Hai cha con làm ầm ĩ gì đấy? Trong thư phòng cũng nghe thấy.”
“Đấy, bảo anh đừng nói to mà.” Thẩm Việt bế con bé đang nằm trên sofa lên, đặt con bé ngồi ngay ngắn lại ghế nhỏ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây