Trước đây Thẩm Việt từng chở cô bé bằng xe máy, lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng cô bé có thể tự vịn vào hai chiếc gương chiếu hậu, nhưng lúc đó chỉ chạy thong thả trong khu nhà cũ, còn chậm hơn cả người đi bộ.
Đường Thư nhìn Thẩm Việt, Thẩm Việt lập tức hiểu ý cô, liền mỉm cười: “Yên tâm, anh chạy chậm thôi.”
“Được rồi, vậy anh chạy chậm một chút.” Nghe Thẩm Việt nói vậy, Đường Thư liền bế con bé lên phía trước xe máy, sau đó đặt tay cô bé lên tay cầm gương chiếu hậu, dặn dò: “Cầm chắc vào đây, không được buông tay biết chưa?”
Đường Đường cười hì hì gật đầu: “Con biết rồi ạ, nhất định không buông tay.”
Hôm nay Đường Thư mặc đồ thoải mái, dễ dàng lên xe, nhưng Thẩm Việt không vội lái đi, mà nắm lấy hai tay cô, đặt lên eo mình, hơi nghiêng đầu: “Vợ chồng già rồi, còn ngại ngùng gì nữa? Giữ chặt nhé, chúng ta xuất phát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây