Đường Thư cảm thấy ở thời đại này, lái một chiếc xe rách nát càng có cảm giác an toàn hơn.
Thẩm Việt nhíu mày, hình như khá bất mãn trước trí nhớ quên trước quên sau của Đường Thư, nhịn không được nhắc nhở cô: “Lúc trước khi còn ở quê đó, khi đó Đường Đường còn chưa ra đời, cái gì mà Mercedes BMW, còn có... cái rô gì đó.”
“Rolls-Royce.” Đường Thư bật cười, không ngờ mấy năm trôi qua, vậy mà Thẩm Việt vẫn còn nhớ rõ chuyện này, nhớ lại lúc trước, người này còn cẩn thận viết lại từng chữ một, nói là sau này sẽ coi đây là mục tiêu để thực hiệp.
Nhưng mà mấy năm nay Đường Thư chưa từng nhìn thấy tờ giấy kia xuất hiện lần thứ hai, chắc là bị Thẩm Việt vứt đi đâu mất rồi.
Vậy cũng tốt, rất mất mặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây