Cuối cùng Lý Kỳ còn thở dài than thở: “Nếu như có cô ở đó, tôi đoán chắc Trịnh Phong sẽ không dám hó hé tiếng nào, anh ấy chỉ biết ăn hiếp chúng tôi thôi.”
Đường Thư còn đang ngồi trước máy tính viết cảm nghĩ, nghe Lý Kỳ nói xong nhịn không được bật cười, chế nhạo nói: “Không ngờ còn có một ngày tổng giám đốc của chúng ta sẽ bị người khác ăn hiếp đến mức này. Nhưng mà Trịnh Phong cũng không có vấn đề gì, chỉ là ở phương diện đóng phim này, anh cứ nghe theo lời anh ấy, bảo đảm sẽ không có vấn đề gì.”
“Thật sự không phát hiện ra anh ấy lại là người cứng đầu đến mức này.” Lý Kỳ thở dài thườn thượt, thật ra trong lòng cũng tán thành với lời Đường Thư nói: “Nhưng mà tôi có thể nhận ra anh ấy rất nghiêm túc với tác phẩm này, sau này chờ phim được cắt nối biên tập xong thì cô lại đến xem thử.”
“Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ đi qua xem.”
Đường Thư cúp điện thoại xong, Thẩm Việt lập tức bưng một đĩa trái cây đã cắt rửa sạch sẽ, đặt lên bàn sách hỏi: “Sao rồi? Vẫn còn chưa viết xong nữa hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây