“Của anh, trả cho anh nè.”
Mãi đến khi quay về thành phố Thâm, Đường Thư mới lấy bức thư kia ra, đưa nó cho Thẩm Việt.
Thẩm Việt vừa cầm lấy bức thư kia, vừa khó hiểu hỏi: “Hả? Đây là cái gì?”
Bọn họ ở bên ngoài chơi mấy ngày, Thẩm Việt thật sự không còn nhớ đến chuyện này nữa, hơn nữa tối hôm đó lại bận rộn đàm phán nội dung hợp đồng với người ta, đã quên sạch sẽ chuyện này từ lâu rồi.
Biểu cảm trên mặt Đường Thư rất lạnh nhạt, giọng điệu lại có chút bực bội nói: “Anh để quên ở khách sạn đó, anh mở ra xem là biết ngay thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây