Hình như Trần Phương Lệ Nhàn rất vừa lòng với câu trả lời của Đường Thư, bình tĩnh nhìn cô: “Cô không cần gọi tôi là bà Trần, chúng ta là đồng hương với nhau, cô cứ gọi tôi là dì, hoặc là bác gái cũng được.”
Trong lúc nói chuyện, đồ ăn đã được bưng lên, cách trang trí xinh đẹp làm đồ ăn trông lại càng thêm ngon miệng.
Đường Thư vô cùng chu đáo mà dùng đũa chung gặp một miếng thịt ba chỉ kho cho bà ta, giọng điệu vô cùng chân thành: “Trông bà trẻ tuổi như thế, tôi gọi bà là chị có lẽ sẽ càng phù hợp hơn.”
Trần Phương Lệ Nhàn nhìn thịt trong chén, trên mặt có chút nặng nề, nhưng mà lại không biết phải trả lời câu nói này của Đường Thư như thế nào, chỉ có thể nói: “Nếu bàn về chuyện tuổi tác thì gọi tôi là bác gái sẽ thích hợp hơn, tôi và mẹ cậu ấy cũng bằng tuổi nhau.”
Đường Thư nhẹ nhàng cắn một miếng bào ngư, ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, chậm rãi hỏi: “Vậy chắc bác gái cũng quen biết mẹ của Thẩm Việt đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây