Lúc rời khỏi nhà của giáo viên Lâm, giáo viên Lâm lại nhét một đống đồ ăn vặt cho Đường Đường, nếu không phải Thẩm Việt dùng ánh mắt nhìn con bé, có lẽ bé con sẽ khiêng hết mấy hộp đồ ăn vặt to đùng này về nhà.
Giáo viên Lâm sờ đầu bé con nói: “Đường Đường đáng yêu nhất, mấy hôm trước Duệ Duệ còn gọi điện thoại cho bà, hỏi thăm xem cháu đâu rồi, Duệ Duệ cũng nhớ cháu lắm.”
Đường Đường cười tủm tỉm nói: “Cháu cũng nhớ anh Duệ Duệ.”
Đường Thư cũng không biết Đường Đường còn nhớ Duệ Duệ thật không, dù sao thì cậu bé đã xuất ngoại được một năm, lúc đó cô bé chỉ còn là một nhóc con.
Giáo sư Lâm lại vô cùng vui vẻ: “Được rồi, sau này bà sẽ chuyển lời lại cho anh.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây