Thẩm Việt còn vô cùng tri kỷ mà đội nón cho Đường Đường, sau đó lại mở ra ô che nắng mà khách sạn dựng trên bờ cát, để cô bé có thể yên tâm đào.
Hai người thì nằm dài trên ghế bờ biển, thuận tiện mua hai trái dừa, vừa hóng gió biển vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại để ý đến Đường Đường.
Bé con này cũng là một người siêu giỏi giao tiếp, mới đến bờ cát chưa được bao lâu mà đã làm quen với một người bạn bằng tuổi mình, hai đứa nhỏ đang chơi chung với nhau.
Đường Thư nghe hai đứa nhỏ giao lưu bằng ngôn ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu, nhịn không được cười nói: “Chắc là trời không tối thì con gái của anh sẽ không chịu về đâu.”
“Cứ kệ con bé đi.” Lúc nãy Thẩm Việt vừa mới nghe mấy cuộc điện thoại xong, tiện tay tắt nguồn điện thoại di động, để ở trên ghế bờ biển nói: “Hiếm khi mới được đi ra ngoài chơi một lần, con bé thích chơi bao lâu thì cứ chơi, có chuyện gì gấp gáp đâu chứ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây