Miệng của chú Lưu nhanh hơn đầu óc, kinh ngạc nhìn cả gia đình ba người Thẩm Việt nói: “Vậy đến lúc đó một mình cháu kiếm tiền đủ để nuôi sống ba người sao?”
Ông ấy còn tưởng rằng bọn họ ít nhất cũng phải chờ đến khi con gái được một hai tuổi mới xuống phía nam, không ngờ lại đi nhanh thế này à?
Còn muốn dẫn theo cả vợ lẫn con à? Vậy thì phải sống thế nào đây?
Lời này vừa nói ra, chú Lưu đã tự cảm thấy mình đã nói sai rồi, nhưng mà cũng đã nói ra lời không nên nói rồi, chỉ có thể tiếp tục cắn răng giải thích: “Chú không có ý gì khác, chỉ là lo lắng cho ba đứa cháu thôi. Đi đến nơi xa lạ sinh sống, nếu chỉ có mình cháu đi thôi thì còn đỡ, cho dù ngủ dưới gầm cầu thì chỉ cần cố chịu là được, nhưng vợ con cháu lại không thể chịu tội như thế. Tuy rằng phương nam rất tốt, nhưng mà cho dù thế nào thì cũng phải xông pha kiếm được cái gì đó mới có thể sống tiếp được.”
Đường Thư cũng không ngại những lời chú Lưu nói, tuy rằng ông ấy là một người rất gia trưởng, nhưng lại đối xử với thím Lưu và Hổ Tử rất tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây