Đường Thư bất đắc dĩ mỉm cười, sau đó dùng giọng điệu thâm trầm nói: “Thúy Bình, chuyện này anh không thể giúp được em.”
Ngô Thúy Bình gật đầu, lộ ra vẻ mặt thư thái, cười khổ nói: “Em biết rồi, cảm ơn chị.”
Đường Thư quan sát cô bé, phát hiện cô bé thật sự không có bất cứ cảm xúc gì, lập tức hỏi ngay: “Em không trách chị sao?”
Ngô Thúy Bình nghe thế nhanh chóng lắc đầu, chân thành tha thiết nói: “Em đương nhiên là không trách chị rồi. Hơn nữa em cũng rất vui vẻ, chị là người đầu tiên nói sẽ chịu trách nhiệm với em đó, đến cả cha mẹ em cũng chưa từng nói với em những lời như thế này.”
Cô bé chậm rãi mỉm cười nhẹ nhàng với Đường Thư nói: “Chị, vậy em đi về trước đây, em phải tự nghĩ cách khác mới được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây