Đường Thư cảm nhận được bàn tay mình bị nắm nhẹ, quay đầu nhìn về phía Thẩm Việt.
Chỉ thấy giọng nói của anh khàn khàn như cổ họng có cát, nhẹ nhàng kêu cô: “Đường Thư.”
Đường Thư duỗi tay xoa gương mặt tái nhợt của anh, vô cùng nghiêm túc nói với anh: “Thẩm Việt, anh cũng thế, sau này đi ra ngoài rồi, đừng có mà suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện dùng võ lực giải quyết vấn đề, em hi vọng anh an toàn, bình an. Anh phải biết rằng, anh chính là người quan trọng nhất trong thế giới của em và Đường Đường. Sau này anh có chuyện gì đều có thể quay về thương lượng với em, chúng ta cùng nhau nghĩ cách.”
“Nhìn thấy anh như thế, em thật sự rất đau lòng.”
Thẩm Việt nắm nhẹ tay cô, gật đầu nói: “Được rồi, sau này anh đều nghe lời em.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây