Ở trấn nhỏ này, số tiền tiết kiệm nhiêu đây cũng đủ để bọn họ sống rất nhiều năm mà không cần lo lắng.
Nhưng mà đi đến thành phố lớn, thật sự rất khó mà nói, nhất là sau này có lẽ bọn họ còn sẽ phải thuê nhà, Đường Thư không quá hiểu biết về giá nhà của thời đại này.
Thẩm Việt nhìn gương mặt trắng nõn của cô, không chút suy nghĩ lập tức nói: “Anh nghe lời em, em cứ sắp xếp là được rồi.”
Đường Thư quan sát đến biểu cảm của Thẩm Việt, ôm chặt bé con trong lòng ngực cười nói: “Vậy đi thành phố Dương đi, dù sao đó cũng là tỉnh lị, có nhiều cơ hội phát triển hơn.”
Thẩm Việt gần như là lập tức nhíu mày lại, nhưng mà anh cũng nhanh chóng thả lỏng, gật đầu nói: “Được rồi, nghe lời em”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây