Buổi tối, Đường Thư cố ý cho con bú sớm ngủ sớm.
Thẩm Việt vừa mới sửa soạn dọn dẹp mấy đồ đặc sản địa phương kia xong đi vào trong phòng, lập tức nhìn thấy Đường Thư cầm một lọ thuốc mỡ và một chai thuốc đỏ nói với anh: “Anh cởi quần áo ra, em thoa thuốc lên vết thương cho anh.”
Trong đèn vẫn còn mở bóng đèn dây tóc, Thẩm Việt nhướng mày, không thèm để ý nói: “Không có gì, chờ vài ngày nữa là lành thôi.”
Đường Thư trực tiếp kéo cánh tay của anh, kéo anh đến mép giường ngồi xuống, ra hiệu anh cởi quần áo ra nói: “Anh nhanh lên, lúc trước khi tay bị thương, không phải anh còn thích lắm sao? Sao bây giờ lại lộ ra vẻ mặt không tình nguyện như thế? Em có ăn thịt anh đâu, chỉ là thoa chút thuốc mỡ cho anh thôi mà.”
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn lại một ngọn đèn dây tóc tối tăm chập chờn, bóng dáng hai người cũng lung lay chiếu rọi lên vách tường, có cảm giác mập mờ dây dưa không rõ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây