Không biết từ lúc nào, Thẩm Việt đã bước lên trước một bước, dùng một tay ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng ngực mình, giọng nói có phần khàn đi: “Nhớ cỡ nào?”
Đường Thư bị anh kéo nhích lại gần lòng ngực anh, chen chúc chung với bé con, cũng không biết có phải Đường Đường hít phải thứ gì không, đột nhiên hắt hơi, Thẩm Việt nhíu mày lại, có chút lo lắng cúi đầu nhìn cô bé.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, Thẩm Việt đột nhiên lại bỏ con vào trong lòng Đường Thư, ra hiệu cô mau ôm con: “Anh đi tắm trước đã.”
Đường Thư bật cười thành tiếng, không nhịn được hỏi: “Đã bao lâu rồi anh chưa tắm hả?”
Thẩm Việt đã đi qua bên kia tủ, sờ mũi nói: “Đã hai ngày rồi anh không ngủ, toàn là lái xe thôi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây