Toàn bộ nếp nhăn trên mặt Lý Hồng Mai chồng chất hết vào nhau, dáng vẻ vô cùng hung dữ, trừng mắt nhìn Đường Thư nói: “Mày còn có mặt mũi đi hỏi tao nữa hả? Sao mà không quay về hỏi Thẩm Việt nhà mày đi, đi hỏi coi nó đã làm chuyện dơ bẩn không biết xấu hổ gì? Tao là đàn bà, không có mặt mũi nói ra mấy chuyện đó, buồn nôn chết đi được! Chỉ có mày mới coi nó là báu vật, mày coi chừng sau này bị nó bán mà còn không biết đó!”
Nói xong, bà ta còn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ phủi mấy thứ dơ bẩn trên quần áo, nếu không phải có người túm chặt bà ta, bà ta chắc chắn đã nhào lên tát cho Đường Thư vài bạt tai rồi!
Đường Thư lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta hỏi lại: “Bà không có mặt mũi nói ra hay vốn dĩ mấy chuyện đó đều là do bà ác ý bịa đặt hả? Tôi không phải Thẩm Việt, anh ấy là đàn ông, ngại không muốn đi so đo với loại đàn bà như bà, nhưng nếu bà lại dám bôi nhọ danh tiếng của anh ấy, tôi lập tức đến đồn công an kiện bà tội phỉ báng ngay!”
Xung quanh liên tục có rất nhiều người chạy ra hóng chuyện, Lý Hồng Mai bị nhìn mà mặt lúc đỏ lúc trắng, trắng xong lại đỏ, vô số ánh mắt nghi ngờ, chỉ trích giống như từng con dao nhỏ đâm vào người, làm bà ta cực kỳ khó chịu.
Biết bao năm qua, người trong thị trấn đều cho rằng Thẩm Việt là một người hư đốn, không lẽ chỉ vì mấy tháng nay anh bày quán bán mấy cái bánh bao ở gần đây mà đã muốn thay đổi hình tượng rồi à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây