Mặt mày Hổ Tử lập tức trắng bệch, thằng bé sợ đến mức bật khóc.
Thẩm Việt cũng biết lái xe tải thường xuyên gặp phải loại chuyện này, bình thường mất chút tiền tài cũng coi như là gặp may, bị thương va đập cũng không ít.
Thím Lưu sờ đầu con trai nói: “Không có gì, không có gì, cha con đã nhặt lại được tính mạng rồi, trùng hợp lúc đó gặp được công an tuần tra, mấy người kia mới không dám đuổi theo. Nhưng mà nếu như không có lan can phòng hộ kia, trực tiếp rơi xuống vách núi, chắc là cũng không còn sống nữa rồi.”
Thím Lưu vừa dẫn bọn họ đi vào trong phòng bệnh, vừa đi vừa nói: “Chỉ là cái chân kia còn phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một khoảng thời gian mới được.”
Thẩm Việt cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy cháo và bánh nướng mà Đường Thư đã chuẩn bị cho bà ấy nói: “Thím ăn chút gì trước đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây