Khó khăn lắm mới gỡ được bàn tay đang siết chặt của bé con, Thẩm Việt lập tức lui ra sau nói: “Xong rồi, có đau không?”
Đường Thư tức giận trừng mắt nhìn hai cha con bọn họ, một lớn một nhỏ này vẫn cứ cười hì hì, nhịn không được mắng: “Đau chết mất, hai cha con anh còn cười à!”
Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài sân, cô tính toán làm khô tóc trước, sau đó cột lên, không muốn để nhóc con này nghịch nữa.
Thẩm Việt nhìn bóng dáng đang đi xa của Đường Thư, nhịn không được nhéo nhẹ gương mặt bụ bẫm của bé con nói: “Đều tại con đó, mẹ giận hai cha con mình rồi nè.”
Bé con lộ ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội, ngáp một cái vô cùng đáng yêu, sau đó dựa đầu vào vai Thẩm Việt, bắt đầu chui tới chui lui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây