Sau khi bọn họ chuyển đến tiểu khu mà Hồ Thuỵ Tuyết đưa tới, phòng còn có rất nhiều nên đã chia cho Tiểu Lan một căn phòng lớn, cả cô ấy và con gái ở vẫn còn dư nhưng chỉ đáng tiếc nhà chồng lại sợ cô ấy mang con gái đi luôn nên không cho phép cô ấy đón con gái lên Nam Thành.
Tiểu Lan không còn cách nào khác nên chỉ có thể để nhờ con cho ông bà nội chăm sóc. Ban đầu mỗi khi có tiền lương cô ấy đều mang theo gửi về cho bà nội của đứa bé nhưng lại bị Thư Nhan cản lại.
Hiện tại ở nông thôn để nuôi một đứa bé cũng tốn không bao nhiêu tiền, ở nhà còn có lương thực cũng không cần trả học phí, quần áo gì đó cô đều bảo Tiểu Lan mua rồi mang về như vậy thì có thể tiêu mất bao nhiêu tiền chứ? Mỗi tháng chỉ cho một trăm tệ là đủ rồi.
Thư Nhan nói với Tiểu Lan bảo cô ấy mua một gian phòng ở tiểu khu chỗ bọn họ, cô có thể cho cô ấy giá nội bộ còn tiền cô sẽ cho cô ấy mượn trước. Tiền lương mỗi tháng của cô ấy thì cô sẽ chỉ đưa một nửa, có được căn phòng của chính mình thì sau này hai mẹ con bọn họ sẽ sống ở đây càng yên phận hơn.
Mà dù cho cô ấy không có ý định cho con gái phát triển ở Nam Thành thì đến lúc đó lại bán căn phòng này đi, nếu như bán không được thì bán lại cho cô, cô cũng chỉ mua với giá gốc thôi, lời này Thư Nhan cực kỳ cam đoan nói ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây