“Cô chưa hỏi chúng nó làm sao biết chúng nó nghĩ gì? Chúng nó đều có thể tiếp nhận Phương Trạch Vũ là ba của mình, tôi tin rằng chúng cũng sẽ chấp nhận những đứa em của chúng. Hơn nữa, cứ cho là không chấp nhận đi, cô nỡ lòng bỏ nó sao? Phương Trạch Vũ thì sao? Cô không thể giấu anh ta được đâu? Hồ Thuỵ Tuyết cảm thấy rằng tốt hơn hết là Thư Nhan nen giải quyết dứt khoát.
Thư Ngôn vất vả một ngày, về đến nhà nhìn thấy bọn trẻ, cô đột nhiên không biết nên đối mặt thế nào.
“Mệt rồi sao? Em đi nghỉ ngơi một lát,đợi nấu xong cơm anh sẽ gọi cho em. Phương Trạch Vũ thực sự rất lo lắng cho Thư Nhan. Mấy ngày nay cô ấy rất không ổn, nhất định phải đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
“Không sao, em không có mệt lắm. Mặc kệ thế nào, Phương Trạch Vũ là người làm ba, Thư Nhan không thể giấu anh được: “Em mang thai rồi.
Đồng tử của Phương Trạch Vũ giãn ra ngay lập tức, anh nhìn Thư Nhan không tin nổi, đôi môi khẽ run lên, ngay khi Thư Nhan nghĩ rằng anh sẽ mừng rỡ như điên hoặc là vui mừng phát khóc, Phương Trạch Vũ thở nhẹ một hơi, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại. “Đứa bé này… Chúng ta trước tiên không cần nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây