“Tên ngốc bị cắm sừng kia trở về thành phố rồi lại lần nữa cưới một cô vợ và nhanh chóng có một đứa con. Thật sự không ngờ tới người phụ nữ nông thôn kia lại mang đứa bé tới đây muốn tìm cậu ta. Làm sao cậu ta có thể bằng lòng nuôi đứa bé kia được, đó chính là vết nhơ trong cuộc sống của cậu ta, thế nhưng ba mẹ của cậu ta không biết nên vẫn muốn nuôi đứa nhỏ đó. Sau này, mỗi lần người đàn ông đó nhìn thấy đứa bé kia là lại nhớ tới chuyện mình bị cắm sừng của mình. Cậu ta nhịn không được nên nói hết chân tướng sự thật kia cho ba mẹ mình biết, không biết ba mẹ cậu ta nghĩ thế nào vẫn giữ cậu ta lại rồi coi nó là cháu nội ruột của mình. Bọn họ còn để lại căn phòng, đồ gia truyền trong nhà cho hết đứa cháu nội không cùng huyết thống kia.
Qua hồi lâu Phương Trạch Vũ mới nhạt nhẽo nói: “Cảm ơn ông đã nói chuyện này ra với tôi, rất thú vị. Anh lại im lặng một lát rồi nói: “Phòng ở kia bao nhiêu tiền tôi sẽ đưa toàn bộ nó cho ông, coi như là tôi mua nó. Còn di vật… để lại cho Phương Trạch Hào đi.
Thư Nhan ở nhà chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Phương Trạch Vũ trở về, trong lòng cô có hơi sốt ruột nên nhịn không được lại gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ: “Sao không có ai nghe vậy? Sau khi nói với cô cả một tiếng cô lại cầm lấy đen pin đi tìm anh.
Quán trà nói Phương Trạch Vũ đã rời đi từ lâu, Thư Nhan lại đi đến chỗ bà nội nhưng cũng không tìm thấy người.
Thư Nhan bình tĩnh lại suy nghĩ thật lâu, việc có thể làm cho Phương Trạch Vũ mất khống chế chắc hẳn chỉ có ông bà nội đã qua đời. Thư Nhan hỏi thăm ba nội về vị trí phần mộ của ông bà nội Phương Trạch Vũ nằm ở đâu rồi một mình chạy tới đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây