Không biết chữ, không biết nói tiếng phổ thông, cũng không có kỹ năng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy có thể giúp chị ấy mở một cửa hàng văn phòng phẩm ở gần trường học, không biết bán hàng cũng không sao, tìm một nhân viên bán hàng là được, chị ấy chỉ cần nhập hàng và thu tiền, hai đứa trẻ thì đi học ở trường bên cạnh, như vậy cũng tiện chăm sóc bọn trẻ, quan trọng là bên này gần bệnh viện số bốn, ngộ nhỡ Bình An có gì khó chịu thì đi bệnh viện cũng nhanh, quả thực là không có gì để bắt bẻ.
Nghe xong kế hoạch của Thư Nhan, Thư Lệ có chút do dự hỏi: “Mở một cửa hàng văn phòng phẩm phải tốn bao nhiêu tiền? Trên người chị chỉ có mười tám ngàn tệ lấy từ chỗ Lã Khánh Vĩ thôi, chắc không đủ đâu nhỉ?
“Không đủ em cho chị mượn, đợi chị kiếm được tiền rồi thì trả em cũng được. Ban đầu Thư Nhan muốn cho cô ấy mượn tiền để mua nhà, như thế sẽ thật sự ổn định cuộc sống ở Nam Thành. Về sau cô suy nghĩ lại, cũng không thể giúp chị ấy chuẩn bị tất cả mọi thứ được. Giúp đỡ quá nhiều sẽ trở nên phụ thuộc, cho dù là chị em ruột cũng không thể quá mức,
Ra khỏi sân bay, nhìn thấy tài xế lái xe đến đón họ, trong lòng Thư Lệ thoáng kinh ngạc, không biết em gái mình bây giờ lại có tiền đến vậy, lăn lộn rất tốt, nhưng không ngờ đến mức có cả tài xế. Bước xuống xe, nhìn thấy dinh thự Nam Phủ thì Thư Lệ lại bị sốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây