Hồ Thụy Tuyết bị lời nói của anh ta làm cho nổi cả da gà, cố nhịn cơn buồn nôn mà không đá anh ta ra, thản nhiên nói: "Nếu anh thích tôi, tại sao lúc thi đại học lại bỏ đi? Lúc ấy không phải tôi không có cảm tình với anh, nhưng anh đã bỏ tôi." Phải kéo dài thời gian, nếu Nhan Nhan không gọi được cho cô ấy, nhất định sẽ gọi đến nhà, ba mẹ cô ấy biết ý cúp máy sau bốn tiếng tút là gì.
"Đều là vì mẹ tôi, nếu bà ấy không ép tôi ra nước ngoài, nhất định tôi sẽ cùng em lên đại học, sao có thể để em gả cho người khác được. Tôn Thiến cũng có lỗi, cô ta thuyết phục mẹ tôi rằng nước ngoài tốt thế nào, mới khiến mẹ tôi đưa tôi ra nước ngoài." Quý Phàm Sinh ôm Hồ Thụy Tuyết, cằm nhẹ nhàng đặt trên đầu cô ấy.
"Thế nên anh cố ý yêu cô ấy, khiến cô ấy mang thai, rồi bỏ cô ấy một mình ở nước ngoài?" Hồ Thụy Tuyết thừa cơ tránh khỏi cái ôm của Quý Phàm Sinh, nhìn chằm chằm anh ta.
"Em biết sao?" Dường như Quý Phàm Sinh hơi tức giận, ngay sau đó lại cười nói: "Em biết cũng không sao, tôi không ở bên cô ta vì trả thù, chẳng qua là lúc ôm cô ta, cảm giác cũng giống khi ở bên em, giống như... Khi chúng ta còn nhỏ, ba người chơi chung."
Lông măng của Hồ Thụy Tuyết dựng đứng cả lên. Cô ấy chắc chắn một trăm phần trăm, Quý Phàm Sinh bị thần kinh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây