Bọn họ là đội tân binh, anh và một chiến hữu rất may mắn đã tiến vào cùng một chỗ, chỉ đáng tiếc là, người chiến hữu đó mãi mãi không thể về nhà được nữa rồi.
“Chú Phương, có thể kể chuyện tham gia quân đội cho con nghe được không? Con muốn nghe. Con trai và con gái thật không giống nhau, Thiên Bảo cảm thấy hứng thú với cuộc sống đi lính trước kia của Phương Trạch Vũ, còn Thanh Thanh thì lại thích chơi đô mi nô với Thư Nhan hơn.
Hơn một giờ đêm, cuối cùng bọn họ cũng đã đến Bắc Kinh, mỗi người trên xe đều ngủ được một giấc, lúc xuống xe tinh thần cũng sảng khoái hơn hẳn. Những người ngồi ghế cứng thì mệt mỏi thấy rõ.
“Chúng ta ở phòng chờ đợi một chút, mọi người đói rồi chứ, anh ra ngoài xem xem có gì ăn không. Phương Trạch Vũ bỏ đồ đạc xuống.
“Không cần đâu, bây giờ vẫn chưa đói, hơn nữa trái cây với đồ ăn vặt ở đây vẫn còn, anh ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, nhiều hành lý như vậy đều do một mình anh xách. Vốn dĩ Thư Nhan định xách đồ, nhưng Phương Trạch Vũ không cho.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây