Thư Kiến Dương liếc bọn họ một cái, cuối cùng anh ấy gọi cho Thư Nhan, thuật lại tình huống ban nãy, đợi Thư Nhan đưa ra quyết định.
"Cứ theo như bọn họ nói ban đầu đi, nhưng không phải một người mà chia đều cho bốn, cũng tức là mỗi người hai nghìn năm trăm đồng, hai trăm năm mươi cân lúa mạch, hai trăm năm mươi cân kê. Những ngày lễ khác thì ai cho bao nhiêu tùy ý, nếu có bệnh nhập viện viện khí chia đều cho bốn. Anh ba, anh nói với bọn họ, ra số tiền cho đàng hoàng, đừng có mà giở trò với em, vậy thì lễ tết em còn hiếu kính được hơn chút. Nếu không... trừ mấy thứ kia ra, họ sẽ chẳng có gì nữa hết!"
Thư Kiến Dương gọi điện đã bật loa ngoài nên mọi người có mặt đều nghe được, Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương cũng vậy.
Nói thật thì bây giờ một năm hai nghìn năm trăm thật sự không ít, chưa kể còn lúa mạch và kê. Bấy nhiêu đã đủ hai người này ăn rồi, vậy tương đương họ chẳng cần đến tiền chu cấp từ ba anh em, Thư Nhan đã một mình nuôi bọn họ.
Nhà anh cả không có ý kiến, còn anh hai và anh ba dù có ý kiến nhưng cũng không dám lên tiếng. Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương thì sao? Thật ra họ chê ít, nhưng có bi thư thôn ở đây, họ đều không dám hó hé.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây