Thư Hữu Phúc và Lâm Tử Hương liếc nhau. Ông cụ nhà là một người rất trọng mặt mũi, nếu bọn họ thật sự làm ra chuyện mất mặt nhà họ Thư, ông cụ thật sự có thể cầm gậy chống mà đánh bọn họ.
"Anh đừng có hù tôi! Bây giờ anh làm ông chủ rồi thì ngon hả? Có người nào nói chuyện với trưởng bối như anh không?" Thư Kiến Bân đã không vừa mắt Thư Kiến Dương không phải một, hai ngày nay: "Không phải chính nhờ Thư Nhan anh mới kiếm được tiền sao? Không có chị ấy, anh lấy đâu ra tiền kinh doanh, còn mua cả nhà lớn rồi xe cộ. Những thứ đó vốn dĩ phải là của tôi!"
Thư Kiến Dương nhìn về phía Thư Kiến Bân, cười như không, cuối cùng nói hết lời trong lòng ra. Đúng là không dễ mà!
"Bó tay rồi, Thư Nhan chỉ nhận người anh là tôi đây thôi. Ai bảo anh em ruột thịt của con bé không phải người chứ. Tôi là người có tiền đấy, còn có thể nữa, chú có thể bắt tôi làm gì nào? Bây giờ tôi nói ra vậy đấy, sau này các người vào thành phố rồi cũng đừng tìm tôi, có tìm ông nội cũng vô dụng. Các người không tin thì cứ thử!" Thư Kiến Dương nhìn bọn họ với ánh mắt sắc lạnh. Ngay lập tức, ai trong số này cũng rụt cổ lại, không dám đối diện với anh ấy.
Bây giờ anh ấy đổi nghề sang kinh doanh, ngào nào cũng tây trăng thẳm thớm, dáng vẻ toàn như ông chủ, dọa đến mức bọn họ quên luôn trước kia anh ấy từng làm nghề gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây