Người ta nghèo khó thì bà cụ lo lắng liệu cô ấy có nhắm vào tiền của Phương Trạch Vũ hay không. Nghe thấy là người ta còn giàu hơn cả Phương Trạch Vũ, bà cụ lại lo lắng liệu cô ấy có thật lòng với Phương Trạch Vũ hay không.
“Năm nay cháu đã ba mươi lăm rồi. Dây dưa lâu không ổn đâu. Nếu như có thể kết hôn thì kết hôn sớm đi. Bà cụ cảm thấy thanh niên thời đại này khác hẳn với thời các cụ ngày xưa. Nào là tuyên bố tự do yêu đương, yêu hoài yêu mãi rồi mất cả tình yêu. Ly hôn cũng nhiều. Nào là theo đuổi tình yêu đích thực. Không thể hiểu nổi. Tóm lại, bà ấy cảm thấy có thể sống yên ổn được là tốt nhất.
“Không vội. Ban đầu, anh tưởng sẽ phải theo đuổi rất lâu, Thư Nhan mới đồng ý. Còn tính đến cả trường hợp nếu như các con không đồng ý, Thư Nhan sẽ không nhận lời anh. Anh đã sẵn sàng cho kháng chiến trường kỳ. Thậm chí đã nghĩ cả tới trường hợp Thư Nhan sẽ đợi các con học xong đại học rồi mới nhận lời anh. Hoàn toàn không thể nào ngờ Thư Nhan lại đồng ý nhanh chóng như thế. Như bây giờ đã quá tốt rồi, không thể hấp tấp được.
Anh không sốt sắng, bà cụ có nóng ruột mấy cũng vô ích. Dù sao chăng nữa, hai người đã thành đôi thì bà cụ phải thay đổi thái độ với Thư Nhan. Không vì điều gì khác, chỉ mong sao cô có thể đối xử tốt với Tiểu Vũ.
Thư Nhan khóa cửa lại chuẩn bị về nhà. Ra ngoài cửa thì gặp được bà cụ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây