“Anh có tha thứ cho tôi không? cô gái ôm mặt khóc thảm thiết: “Đêm nào tôi cũng mơ, mơ thấy hình ảnh ngày hôm ấy, sau ngày đó, tôi chưa được sống yên một ngày nào. Tôi…"
"Đừng nói nữa, tất cả đều tại tôi? Tuyết Cầm muốn làm chứng nhưng tôi đã ngăn nó." Mẹ của Tuyết Cầm chạy tới, đỡ con gái khóc lóc: "Quả báo cũng là quả báo, bây giờ lại như thế này."
“Mẹ.
"Chúng tôi xin lỗi cậu, thực sự xin lỗi!"
“Tôi nhận lời xin lỗi của các người. Phương Trạch Vũ nhìn Doãn Tuyết Cầm: “Sau này hãy sống thật tốt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây