Từ nhà trẻ đã bắt đầu dạy song ngữ, mà là dạy thật chứ không phải kiểu cho có như Thiên Bảo đang học. Chưa nói tới năng lực của giáo viên, giáo viên ở đây đều có các giải thưởng, mỗi học sinh lựa chọn một môn học mà mình yêu thích, cũng có thể học ở lớp khác, chỉ cần có năng lực. Các phương tiện giải trí của trường cũng rất đầy đủ.
Thư Nhan rất do dự, trường học như vậy thì rất tốt, nhưng liệu có gây áp lực cho con không đây.
Lúc đó Hồ Thuỵ Tuyết đã nói với cô: “Áp lực gì chứ? Lúc cô đi học đại học mới phát hiện người ta giỏi hơn mình thì mới gọi là áp lực. Hơn nữa, áp lực cũng không cao quá đâu, ở đó rất chú ý kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Thật ra mục đích quan trọng nhất vẫn là để hai đứa trẻ kết bạn giao lưu. Người mà chúng kết bạn lúc còn đi học khác với lúc sau khi ra đời. Đây là vì tương lai của tụi nhỏ, nếu không tại sao ngôi trường này lại được thành lập chứ?
Những lời nói này quanh quẩn trong tâm trí Thư Nhan thật lâu, có thể nói cô đã dao động, nên việc chuyển nhà cũng không có ảnh hưởng gì tới cô cả.
“Mẹ ơi, sao chú Phương không về nhà với chúng ta vậy? Thiên Bảo bỗng hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây