“Anh có muốn… Thêu một phòng không. Bỏ mặc anh nghỉ ngơi ở trong xe mình, hình như cũng không ổn lắm.
“Được. Phương Trạch Vũ cũng không khách sao, Thư Nhan vừa nói như vậy anh lập tức đồng ý. Khi ở Nam Thành cần bận tâm, ở Hàng Thành thì không cần, giống như lão Mao nói, nếu anh ấy còn không mặt dày một chút, vợ sẽ chạy theo người khác.
Bà chủ thấy lại là Phương Trạch Vũ đưa Thư Nhan tới đây, mờ ám cười cười, nghe bọn họ muốn thuê hai phòng, nét mặt càng mờ ám hơn, chờ Thư Nhan đi lấy nước sôi, bà chủ nhỏ giọng nói: “Được đó người anh em, động tác rất nhanh.
“Bạn bè, chúng tôi là bạn bè bình thường. Phương Trạch Vũ nhanh chóng nói.
Bà chủ quần áo tỏ vẻ cậu cho là tôi là kẻ ngốc sao: “Đôi mắt của chị đây rất sáng đó, với tình trạng này của hai người, nếu là bạn bè bình thường thì tôi ăn cái bàn này. Mỗi lần Tiểu Nhan tới Hàng Thành đều ở chỗ của tôi, tôi và cô ấy cũng được coi là quen biết, cô ấy cũng không giống những người phụ nữ bình thường, có chính kiến lớn, cô ấy có thể đồng ý để cậu đưa cô ấy đi, còn tình nguyện để cậu ở chung một khách sạn với cô ấy, chỉ với điều này cậu đã thành công hơn một nửa rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây