Chủ nhiệm phân xưởng lấy từ trong túi ra một tờ biên lai và một sổ hộ khẩu: “Đây là thứ mà Oánh Oánh đặc biệt gửi đến để ở cho tôi vào tối hôm đó, biên lai là đồn cảnh sát viết cho con bé, tin rằng số tiền này đã trả cho Lý Vĩ Quốc kia, sổ hộ khẩu trả cho các người, chúng tôi có thể hiểu được sự lo lắng khi mất tiền nhưng không được nói lung tung, lão Từ anh nói có phải không.
Ba Oánh Oánh từ trong nhà bước ra thì bị chủ nhiệm phân xưởng điểm danh, vội vàng đi tới chia sẻ thuốc cho cảnh sát và chủ nhiệm phân xưởng, với vẻ mặt vui cười: “Quả thực là trong nhà đột nhiên mất nhiều tiền như vậy cũng sốt ruột, thật sự xin lỗi mọi người, Ái Lan vẫn luôn là người thẳng thắn, tôi nhận lỗi với mọi người, lát nữa tôi sẽ đến nhà xin lỗi.
Ông ta đã ra mặt xin lỗi, nhiều người cũng không nắm chặt không buông, nhưng bác trai kia rất không vui hừ khẽ một tiếng: “Thay vì nghi ngờ chúng tôi, không bằng điều tra từ người bên cạnh, hôm trước tôi nhìn thấy con trai ông ôm một cái túi đen lật đật bỏ đi đấy.
“Không phải con, con… Con không lấy. Từ Bảo, em trai Oánh Oánh hoảng sợ lùi về sau vài bước.
Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, một người trong đó bước tới trước: “Không lấy thì cậu sợ cái gì? Đi theo chúng tôi về đồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây