Quả nhiên khi anh gõ đông gõ tây thì đã lập tức tìm ra được, hoá ra ở phía dưới ván giường còn có một chiếc hộp đen, sổ hộ khẩu và chứng minh thư cũng đều được cất giấu ở bên trong đó. Ngoại trừ hai thứ này ra thì bên trong còn có hai xấp tiền, một bên là năm mươi nghìn tệ còn một bên là ba mươi nghìn tệ.
Oánh Oánh không để ý đến xấp tiền năm mươi nghìn tệ kia vì cô ấy không cần phải nghĩ cũng biết số tiền này chắc chắn là do Lý Vĩ Quốc mang tới làm sính lễ. Ngoài ra số tiền ba mươi nghìn tệ này mới làm cô ấy kinh hãi. Cô ấy vẫn luôn cho rằng nhà của mình rất nghèo cho nên ba mẹ mới không có tiền để mua phòng ở mới cho em trai, ba mẹ chỉ có thể nghĩ đến cách đặt lên lưng cô ấy thế nhưng bây giờ là thế nào đây? Rõ ràng trong nhà có ba mươi nghìn tệ, chỉ cần bọn họ mượn người thân họ hàng khoảng mười nghìn tệ nữa là đã có thể mua được phòng ở rồi nhưng vì sao còn muốn bán cô ấy đi?
Nước mắt cô ấy rơi xuống giống như từng hạt trân châu: “Rốt cuộc em có phải là do bọn họ sinh ra không? Khác biệt giữa con trai và con gái lớn như vậy sao?
“Được rồi, đã lấy được sổ hộ khẩu và chứng minh thư rồi thì mau chạy nhanh đi thôi. Thư Nhan thở dài, ở trong mắt một số ba mẹ thì khác biệt rất lớn, ở trong lòng bọn họ việc con trai nối dõi tông đường mới là gốc rễ còn con gái chỉ ra bát nước hất đi, cũng chỉ giúp người khác nuôi thôi.
“Ai ở nhà tôi đấy? Bọn họ vừa mới thu dọn đồ xong thì đã nghe thấy giọng nói của em trai Oánh Oánh vang lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây