Tất nhiên không cần quay trở về quê thì thật tốt, đầu tiên Thư Nhan nói với cô cả tin mình không quay về nữa sau đó lại lập tức gọi điện thoại cho Phương Trạch Vũ.
“Cũng may là ông ấy không có vấn đề gì cho nên tôi cũng không cần phải trở về nữa. Tôi cũng đã nói với anh họ tôi rồi sẽ đưa cho ông ấy một nghìn tệ để tự ông ấy muốn mua cái gì thì mua. Những thứ khác đương nhiên sẽ để cho ba con trai của ông ta chia sẻ, ông ấy đã xây nhà, dựng vợ, nuôi con cho bọn họ rồi thì bỏ ra một chút tiền thuốc men thì có làm sao.
“Không có vấn đề gì là tốt rồi. Trong lòng Phương Trạch Vũ cảm thấy có một chút đáng tiếc nhưng ngay sau đó anh lại lập tức cảm thấy mình không nên có ý nghĩ này.
Sau khi tắt điện thoại, Thư Nhan lại dọn dẹp quần áo thả lại vào chỗ cũ. Tuy rằng cô không thích ba mẹ của nguyên chủ vì tính trọng nam khinh nữ nhưng dù sao đây cũng là ba của nguyên chủ, cô vẫn hy vọng đối phương có thể khoẻ mạnh sinh sống.
Một ngày như vậy qua đi, ngày hôm sau Thư Nhan lại chạy tới công ty, Hồ Thuỵ Tuyết hỏi cô: “Ngày hôm qua công ty có tổ chức tiệc tối tết nguyên tiêu sao không thấy cô lại đây vậy? Tiết mục cực kỳ xuất sắc luôn mà còn có rất nhiều giải thưởng nữa, cô không tới thật sự rất đáng tiếc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây